My lovely life in Sparta – Thanh Tien

Học viên: Thanh Tien (Titi)
Khóa học: SPARTA 4 – S4
Cơ sở: SPARTA
Thời gian: 8 tuần


      “Cuộc sống là tập hợp những sự lựa chọn và đánh đổi”. Với  độ tuổi hơn đôi mươi này, tôi đã vì đam mê tiếng Anh mà dám bảo lưu một học kỳ để sang Philippines học tập tiếng Anh.  Vâng tôi đã suy nghĩ rất nhiều, đã đặt cược khá nhiều tiền bạc, thời gian và cả con đường học vấn của tôi nữa. Giờ đây, đang ở Việt Nam và bằng cảm xúc chân thành nhất tôi xin chia sẽ câu chuyện học tập của tôi về môi trường học tập, về giáo viên, về những trải nghiệm của cá nhân tôi tại Philippines:

Thứ nhất, tôi xin nói về ngôi trường thân thương mà tôi gắn bó 8 tuần:

Khi còn ở Việt Nam, thông qua hình ảnh về trường CIJ tôi cũng có thể mường tượng được sơ bộ về ngôi trường. Sau đó, khi vừa đặt chân đến ngôi trường CIJ này, quả là không làm tôi thất vọng. Với một mặt giáp biển, 2 hồ bơi, một phòng tập gym, không gian xanh mát với hàng dừa cao chót vót.

Phòng ngủ của tôi 4 người, rộng rãi thoáng mát và sạch sẽ. Tôi chẳng phải giặt đồ, dọn phòng hay làm bất cứ chuyện nhà nào hết.

Phòng học thì có 2 dạng: Phòng học 1:1 và học nhóm. Chắc hẵn ai mới qua cũng hơi bất ngờ vì phòng học khá bé nếu so sánh với phòng 40 người, 100 người ở Việt Nam. Vì bên này phòng 1:1 chỉ có mỗi giáo viên và học sinh. Còn phòng Học nhóm thì cũng vừa đủ cho 4 học viên và 1 giáo viên.

Về thức ăn, môi trường học tập quốc tế mà nên có nhiều món mới , lạ so với tôi. Tôi biết bộ phận bếp đã làm hết nhiệm vụ của mình để mang lại những bữa ăn an toàn và đa dạng dinh dưỡng.

Hàng tuần điều có những bài thi thử TOEIC và IELTS nhưng tôi khá lười trong thi cử nên tôi đành nhìn bạn bè chúng nó “réo rít” đi thi vì FREE mà đề thì giống như thiệt. Vì thế bạn nào có ý định lấy 2 chứng chỉ trên thì có thể thi thử vào thứ 7 hàng tuần.

Thứ hai, về giáo viên của tôi – nhiệt tình và hơn cả nhiệt tình.

Chắc là bản chất của người dân Philippines nhiệt tình và vui vẻ, nên tôi có thể cảm nhận rõ nhất thông qua giáo viên của tôi. Họ dạy rất nhiệt huyết và vui vẻ, họ không nghĩ họ là giáo viên mà họ nghĩ họ là một người bạn đồng hành với tôi. Có lẽ mỗi học viên sẽ có một cảm nhận riêng, trong tim tôi thì 8 giáo viên mà tôi biết thì mỗi người mỗi vẻ. Có người thì vui vẻ, hồn nhiên; có người thì khá nghiêm túc, “khó tính” nhắc nhở mỗi khi tôi phát âm sai. Chắc là tôi mai mắn nên giáo viên mà tôi gặp điều “đáng yêu” như tôi vậy.

Lớp học 1:1 tôi thích nhất ở điểm là giáo viên “follow” học viên có nghĩa là tùy trình độ, tùy sự tiến bộ mà họ điều chỉnh cách dạy phù hợp với mình. Hồi còn ở Việt Nam tôi thì học khá chậm và ngại hỏi, nhưng vô lớp 1:1 thì tôi không muốn nói cũng phải nói (haha), tất nhiên là tôi không ngại hỏi. Và “những ngày con gái chợt đến” thì tôi khá mệt, thường tiếp thu chậm chạm nên tôi lựa chọn “tám xuyên lục địa”. Nhưng có bữa thì học theo giáo trình, sách vở…nói chung là bạn sẽ học theo cách mà bạn muốn. Giáo trình chỉ là tấm bản đồ chỉ đường còn giáo viên là người hướng dẫn bạn để tìm ra kho báu mang tên “ Tiếng Anh” và tất nhiên mọi sự chỉ dẫn điều bằng tiếng Anh rồi.

Thứ ba, tôi xin nói về bạn bè thân yêu của tôi.

Người ta nói tình yêu không có biên giới thì tình bạn cũng thế, không có một biên giới nào giữa chúng tôi. Dù có đứa Trung Quốc, Đài Loan hay Nhật Bản, Hàn Quốc…nếu chúng tôi hợp nhau thì tôi không có bận tâm về quốc tịch. Mỗi chúng tôi ở CIJ là một phần tử với nhiều sắc thái khác nhau. Nhưng nhóm chúng tôi chắc chọn sắc thái “nổi loạn” chúng tôi thích chọc phá, triêu đùa giáo viên, nhân viên và cả bảo vệ. Haha

Tôi nhớ những bữa đi ăn cùng nhau, mua sắm cùng nhau và du lịch cùng nhau. Con gái mà, tình yêu dành cho mua sắm và chụp ảnh là ưu tiên hàng đầu.

Ừm…nhớ về những ngày đầu tiên đi, tôi khá sợ sệt với tất cả mọi học viên khác, nhưng từ những lớp học nhóm chúng tôi đâm ra thân nói chuyện, rồi rủ nhau đi chơi rồi dâm ra thân thiết hồi nào không hay. Và giờ này chúng tôi vẫn còn liên lạc. À vừa rồi có một bạn Nhật Bản đến HCM thăm chúng tôi, tất nhiên cả bọn “cựu học viên Việt Nam” ra “ngênh đoán” bạn phương xa rồi.

Thứ tư, tôi muốn bà về khó khăn mà tôi đã gặp phải:

Cuộc sống không phải lúc nào cũng màu hồng như chúng ta suy nghĩ, hồi mới qua tôi cũng có nhiều bỡ ngỡ bơ vơ và đôi lúc khủng hoảng. Tôi chưa từng một lần bước ra khỏi mãnh đất hình chữ S trước đó, tôi chưa từng sống ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Thời gian đầu tôi nhớ nhà kinh khủng, môi trường học tập khác hoàn toàn so với Việt Nam làm tôi choáng ngợp. Mọi người ai cũng nói tiếng Anh giỏi, còn tôi thì bập bẹ, chữ đúng chữ sai. Có những giây phút tôi bật khóc, giây phút muốn từ bỏ nó. Nhưng tôi nghĩ về những kỳ vọng của gia đình, những mục tiêu mà tôi muốn đạt được trong tương lai với thứ ngôn ngữ “trời đánh” này. Và một trong những lý do nữa là tôi có những người bạn rất tâm lý. Chúng nó đọc được suy nghĩ của tôi hay sao ấy, hay chúng nó học lâu hơn nên biết được đứa nào mới qua cũng bị khủng hoảng như vậy ta. Vâng! Đứa bạn Đài Loan đã bên cạnh tôi lúc này, quan tâm và động viên chính là cái tôi cần nhất và thời điểm đó. Và cuối cùng thì tôi cũng vượt qua được khủng hoảng.

Tiến tới giai đoạn phát triển tiếng Anh: tôi thích đặt tên cho giai đoạn đó như vậy vì sau khi thích nghi với nhịp sống và cách học ở Philippines này thì tôi đã tìm lại chính mình. Tôi không phải chạy theo những người bạn trình độ cao như là nói thật nhanh, dùng câu thật chuẩn. Con đường mà tôi đã chọn đó chính là “Sai chỗ nào sửa chỗ đó”, Tôi biết điểm yếu của tôi là PHÁT ÂM và TỪ VỰNG. Tôi đã nhờ giáo viên của tôi dạy phát âm một cách chuẩn xác: phát âm từ những từ vựng cơ bản nhất, cần thiết nhất trong cuộc sống.

Tóm cho nó gọn lại là: nếu ai đó có hỏi rằng: Bạn có hối hận dành thời gian 2 tháng thanh xuân, một sô tiền X, bảo lưu một kỳ học,…để mang về những kiến thức, những kỹ niệm, những trải nghiệm từ Philippines?Thì câu trả lời của tôi chắc chắn là KHÔNG HỐI HẬN. Hai tháng đó với những khung bật cảm xúc, những kiến thức, những người bạn mới…có lẻ tôi sẽ khó có thể tìm được nếu tôi ở Việt Nam.

Thanh Tien – Vietnamese student